Chương trình từ thiện Áo ấm cho em tại Quản Bạ - Hà Giang năm 2016

12/08/2016 16:15

“Chúng tôi đến mảnh đất Hà Giang vào một ngày mưa tầm tã…”

Khi màn đêm dần buông xuống, cái lạnh se sắt của buổi chiều ngày đông, dòng người tấp nập vội vã trở về nhà sau ngày dài làm việc hối hả, cửa hàng quán xá bắt đầu kéo rít thanh tiếng cửa cuốn và ngưng tiếng chào mời khách,… thì chính là lúc chuyến hành trình đong đầy tình yêu thương của gia đình iNET đến với các em nhỏ vùng cao bắt đầu. 

Lên đường với những lời nhắn gửi trên vai, những lời chúc bình an, những tấm lòng chân thành,..chúng tôi luôn tự nhủ, dù đường đi có khó khăn đến mấy, trắc trở đến mấy,..chúng tôi vẫn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Lối vào 2 điểm trường Lùng Shu Phìn & Sì Lò Phìn thực sự khó đi, chiếc xe 16 chỗ chở đoàn chúng tôi vẫn hiên ngang tiến về phía trước với một bên là vực thẳm muôn trùng, một bên là vách núi vời vợi,… Cuối cùng, sau nhiều giờ trèo đèo, vượt suối, chúng tôi đã tới nơi trong sự hân hoan, chào đón của các thầy cô và trò. Cô Dế kể cho chúng tôi nghe về hoàn cảnh gia đình các em ở Lùng Shu Phìn, về những mong muốn mà bấy lâu nhà trường chưa có điều kiện làm cho các em…. cô đưa mắt về phía xa nơi khoảng không vô định, sự âu lo vẫn còn hiện trên khuôn mặt khắc khoải đó. Không khí trong xe như nhẹ bẫng đi khi chúng tôi bắt đầu nhìn thấy dáng dấp bé nhỏ, tiếng cười nói từ phía xa những mảnh rừng, khoảng cách giữa chúng tôi & các em đang ngày càng được thu hẹp lại.

Nụ cười hồn nhiên hiện rõ trên khuôn mặt các em khi nhìn thấy chúng tôi, những chiếc áo đã sờn rách mỏng manh không ngăn nổi cái lạnh khắc nghiệt  nơi này, đôi dép tổ ong cũ kỹ cũng chẳng buồn dấu đi bàn chân nhỏ bé đầy nứt nẻ, bùn vẫn còn vương trên má các em…

Những gói quà nhanh chóng được chuyển xuống, các em vẫn còn rụt rè e ngại lắm, vì muốn gần gũi hơn, chúng tôi bắt đầu kể chuyện cho chúng nghe, chơi các trò chơi ngộ nghĩnh, đố những câu đố vui, …, dường như tất cả sự e dè trước đó đã được xóa tan, và rồi các em hát tặng chúng tôi những bài hát quen thuộc nhưng lúc này lại ấm áp vô cùng: “Lớp chúng mình, rất rất vui,..anh em ta chan hòa tình thân,..Lớp chúng mình rất rất vui..như anh em keo sơn một nhà”, một giọng nam cao vút ngân nga giữa căn phòng đông đúc, cứ thế vang lên làm không gian như muốn dừng lại, để chúng tôi cứ ngắm mãi các em như vậy, nhìn chúng nô đùa, chúng hân hoan biết bao,…

Rời Lùng Shu Phìn, cả đoàn tiếp tục lên xe di chuyển đến điểm trường thứ 2 – Sì Lò Phìn.

Phóng tầm mắt  ra xa, vài mái nhà lợp tạm nằm khuất sau sườn núi, mấy khóm đào như cũng đang  trổ bông báo hiệu cái Tết sắp đến cận kề, nhưng có vẻ đối với bà con nơi đây, Tết cũng chỉ như chuỗi ngày lao động bình thường khác, bởi cái nghèo, cái đói quanh năm cứ đeo bám, nhà nào khấm khá hơn một chút - có chăng cố gắng được một bữa cơm tươm tất cho tụi trẻ,…Kinh tế  các hộ gia đình ở đây đều thuộc diện nghèo khó, các em nhỏ cũng vì thế mà thiếu thốn nhiều thứ, cô Dế cứ day dứt kể về cuộc sống của người dân nơi đây trong suốt chuyến hành trình, chẳng mấy chốc, đoàn chúng tôi đã đến điểm dừng chân tiếp theo đã đến – Sì Lò Phìn.

Lùng Shu Phìn khó khăn 1, Sì Lò Phìn khó hơn 5-7 lần.

Hình ảnh cậu bé *anh hùng* chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang trong tiết trời giá lạnh xé sắt, gió cứ rít từng hồi làm đôi cánh tay em thâm tím, em co ro ôm lấy đôi tay như thu mình lại chống trọi với cái lạnh khắc nghiệt khiến chúng tôi nhớ mãi...

Thật khó mà tả được cảm xúc của các thành viên trong đoàn lúc này, niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Vui vì chúng tôi đã mang đến một chút hơi ấm cho các em, phần nào xóa mờ đi cái lạnh nơi đây, vui vì có thể gửi gắm tình cảm từ gia đình lớn iNET của chúng tôi tới các em - những giá trị vật chất & tinh thần tuy còn ít ỏi nhưng cũng đủ sưởi ấm một đêm đông. Còn nỗi buồn ư? Buồn vì thấy các em còn nhỏ phải chịu nhiều thiếu thốn, khó khăn, chúng tôi còn buồn vì không thể mang những điều tốt đẹp nhất đến với các em. Chỉ mong các em cố gắng chăm ngoan học giỏi để sau này có cái chữ giúp đỡ bố mẹ, giúp đỡ người thân.

Chia tay các thầy cô giáo, chia tay các em trong bịn rịn, tiếc nuối, đoàn chúng tôi lên xe và trở về Hà Nội. Dường như chiếc xe cũng chạy chậm hơn trên con đường sỏi đá bùn lầy, phải chăng vì cũng đang thấu hiểu nỗi niềm của mỗi thành viên.

Chúng tôi sẽ còn nhớ mãi, nhớ nụ cười, nhớ những gương mặt và tiếng hát trong trẻo được ngân lên như bừng sáng cả một góc rừng. Chúng tôi sẽ còn quay lại, mang đến hơi ấm, tinh thần và niềm tin cho tất cả các em nơi đây.